Người dịch: Whistle

“Hừ…” Chu Giáp cười khẩy, ngồi xổm xuống trước quầy hàng:

“Tiền tiểu thư đúng là rất biết cách làm ăn, nhưng đã có thứ tốt như vậy trong tay, tại sao cô không tự mình ra ngoài thu thập?”

“Nói đùa.” Tiền Tiểu Vân lắc đầu:

“Ta chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, lại còn phải bế con, ra ngoài chẳng phải là tự tìm đường chết sao?”

Tiền Tiểu Vân nhìn xung quanh, ý tứ sâu xa:

“Những người đến đây lần này có không ít cao thủ, theo ta biết, chỉ riêng cửu phẩm đã có mấy người, bọn họ còn có rất nhiều đồng bọn.”

“Những kẻ đơn độc hành động như chúng ta, chẳng qua chỉ là con mồi trong mắt họ mà thôi.”

Ở nơi này, nguy hiểm không chỉ đến từ cương thi, quái vật, mà còn có những người khác, bọn họ cũng muốn có Nguyên Thạch, Nguyên Tinh, nếu như có cơ hội, chắc chắn sẽ ra tay.

Nhưng mà…

Cửu phẩm sao?

Chu Giáp hỏi:

“Có cao thủ thập phẩm không?”

Nếu như chỉ là cửu phẩm, Chu Giáp không hề sợ hãi.

Tuy rằng không biết thực lực của Tiền Tiểu Vân như thế nào, nhưng chắc chắn cũng là bát phẩm trở lên, chỉ cửu phẩm thôi, cũng không quá nguy hiểm.

“Có.”

Tiền Tiểu Vân cúi đầu, sắp xếp quầy hàng:

“Nhưng không nhiều, ít nhất là Diệp gia, Kỷ gia chắc chắn có thập phẩm trấn giữ, trong số những lãng khách, chắc cũng có thập phẩm, nhưng chắc là huynh không muốn gặp phải bọn họ, đúng không?”

“Cũng đúng.” Chu Giáp gật đầu, cầm quyển sách lên:

“Bán thế nào?”

“Huynh là ân nhân cứu mạng của ta.” Tiền Tiểu Vân ngẩng đầu, thành khẩn nói:

“Bán cho người khác hai mươi Nguyên Thạch, huynh đưa mười viên là được.”

“…” Chu Giáp há hốc mồm, có chút cạn lời:

“Hình như ta vừa nghe thấy cô bán cho người khác cũng là mười Nguyên Thạch?”

“Thật sao?” Tiền Tiểu Vân ngây thơ hỏi:

“Chắc là huynh nghe nhầm rồi.”

“… Thôi được.” Chu Giáp thở dài, định lấy Nguyên Thạch, xem ra, ân nhân cứu mạng này cũng không có tác dụng gì lớn.

“Tránh ra!”

“Tránh ra!”

“Loạt soạt…”

Đúng lúc này, một đám người từ lối ra đi tới, ùa vào giống như ong vỡ tổ, khiến cho quầy hàng hai bên phải lùi lại.

“Người của Hắc Đế Tây Khu!”

“Sao bọn họ lại đến đây?”

“Nghe nói là đến để đàm phán hợp tác với Tinh Đế.”

“Chúng ta có thể hợp tác gì với gã ta chứ? Tên đó là một kẻ thích kiểm soát, biến thái, chẳng khác gì Cuồng Vương…”

“…”

Từng tiếng xì xào, lọt vào tai Chu Giáp.

“Trước khi Huyết Nguyệt xuất hiện, Hắc Đế đã là một cao thủ Niệm Lực, người này dùng thuật thôi miên để âm thầm khống chế mấy tập đoàn tài chính ở Tinh Thành, thủ đoạn rất lợi hại.” Tiền Tiểu Vân nhỏ giọng nói:

“Sau khi mạt thế đến, người này còn khống chế người khác giúp mình săn giết cương thi, thực lực tăng vọt, hơn nữa, đây còn là một kẻ thích kiểm soát.”

“Đến cả một người như vậy mà cũng phải tìm người hợp tác, xem ra Kỷ gia đã ép gã ta rất gắt gao.”

Chu Giáp nheo mắt, trầm ngâm suy nghĩ.

Mấy ngày nay, đủ loại tin tức bay đầy trời, khiến Chu Giáp hiểu hơn về tình hình hiện tại của Tinh Thành.

Kỷ gia có chỗ dựa là quân đội, đã đạt thành thỏa thuận hợp tác với Bạch Đế Song Tử của Nam Khu, định thống nhất bốn khu, thu nạp tất cả Tinh Tộc.

Vì Kỷ gia, nên không ai dám đánh chủ ý vào Tinh Tộc nữa.

Cho nên, những người khác, bao gồm cả Diệp gia, đều đang tìm kiếm Nguyên Thạch, Nguyên Tinh trong thành, đây cũng là chuyện mà lãng khách thường làm.

Đương nhiên…

Ngầm cũng có không ít chém giết.

Thường xuyên có tin tức ai đó may mắn tìm được một đống Nguyên Thạch trong nhà kho, sau đó vừa mới lấy được đã bị người ta giết chết.

Còn có hai nhóm lãng khách vì tranh giành một tiệm vàng bạc mà chém giết lẫn nhau.

Vân vân…

Nguy hiểm trùng trùng.

“Cuồng Vương Bắc Khu chết rồi!” Một tin tức khiến Chu Giáp giật mình, hắn theo bản năng kích hoạt Thính Phong, dò xét về phía đó.

“Cái gì? Chết như thế nào?” Có người kinh hãi hỏi.

“Bạch Đế Song Tử muốn y thần phục, Cuồng Vương đương nhiên không đồng ý, sau đó, vị trí căn cứ Bắc Khu đã bị cương thi phát hiện.”

“Ba con Bạch Nhãn Cương Thi dẫn theo mấy chục con Xích Nhãn Cương Thi và vô số cương thi bình thường đã công phá căn cứ Bắc Khu, giết chết Cuồng Vương…”

Bạch Nhãn Cương Thi là vương giả trong số các cương thi.

Chu Giáp chưa từng gặp qua, nghe nói, bọn chúng đã có chút linh trí, thực lực rất khủng bố, ngay cả Tứ Vương cũng chưa chắc đã là đối thủ.

Nghe nói, ban đầu Tinh Thành không chỉ có bốn căn cứ, nguyên nhân những căn cứ khác bị phá hủy, ít nhiều gì cũng có liên quan đến Bạch Nhãn Cương Thi.

Cho dù là ở Khư Giới hay là ở thế giới này.

Thứ mạnh nhất, vĩnh viễn không phải là con người, mà là quái vật.

“Sao lại thế này?”

“Bạch Đế dám phá vỡ quy tắc, không được tiết lộ vị trí của bốn căn cứ, đây là thỏa thuận đã được ký kết từ trước, nếu không sẽ bị tiêu diệt!”

“Bây giờ khác rồi, Tinh Thành đã rơi vào Khư Giới, thỏa thuận trước kia là cái thá gì? Nhưng lần này, Bạch Đế đúng là tàn nhẫn, vậy mà lại ép Hắc Đế phải chủ động đến đây đàm phán hợp tác.”

Chu Giáp nhìn về phía trung tâm đám đông.

Vẻ mặt hắn không khỏi thay đổi.

Khác với trai xinh gái đẹp thường thấy của Tinh Tộc, Hắc Đế không chỉ dung mạo xấu xí, mà còn rất béo, béo đến mức không ra hình người.

Hắc Đế cao hơn hai mét, tứ chi to lớn, toàn thân mỡ rung lắc, e rằng gã ta nặng mấy trăm cân.

Ngũ quan trên mặt bị mỡ ép thành một đường thẳng, nếu như không nhìn kỹ, gần như không thể nào phân biệt được, tuy rằng gã ta được gọi là Hắc Đế, nhưng làn da lại rất trắng.

Thân hình béo ú khiến Hắc Đế khó di chuyển, trên đường đi, gã ta phải dựa vào mấy người bên cạnh để dìu, mỗi bước chân đều phải thở hổn hển mấy lần.

Thật khó có thể tin được, gã mập này vậy mà lại là Hắc Đế danh tiếng lẫy lừng.

Nhưng trên người gã ta lại có luồng Nguyên Lực khủng bố cuồn cuộn.

Cửu phẩm?

Thập phẩm?

0.44628 sec| 2406.609 kb